Người mẹ mù vĩ dại - Jadiny





Con biết không? Mẹ yêu con... Nhiều lắm! Mẹ có thể đánh đổi. Có thể hi sinh đôi mắt của mình dành cho con... Hi sinh cuộc sống của mẹ để cho con được thấy ánh sáng mặt trời... Con đã bị hỏng một bên mắt do một vụ tai nạn hồi bé... Mẹ thật sự khóc rất nhiều... Khóc vì đứa con tôi không mang hình hài nguyên vẹn như những đứa trẻ cùng lứa. Nhà mình nghèo lắm. Mẹ không thể có đủ tiền chữa trị cho con. Mẹ bán hết tất cả những đồ đạc trong nhà, làm mọi cách để bác sĩ thay mắt cho con. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Chưa bao giờ biết đau. Mẹ yêu con không thể nào kể xiết. Và mẹ muốn đem lại cho con những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có thể...
Hi vọng khi mẹ rời xa con rồi. Đừng xa lánh. Đừng ruồng rẫy ghét bỏ mẹ nữa nhé!. Con hãy sống tốt và chăm lo những đứa cháu nội nhé.. 
Yêu con!...
Cầm trên tay lá thư... Anh khóc!... Đó là những giọt nước mắt thật sự. Nó không chứa đựng tủi nhục. Không phải là vì lòng tự tôn như trước nữa, mà bằng cả con tim, bằng cả nỗi đau đớn... nỗi oán hận bản thân khi đã đối xử tệ bạc với mẹ... Và chắc gì... Người mẹ của anh đã ra đi trong sự thanh thản mà bà hằng mong ước... Ra đi, nhưng chưa đc nghe thấy tiếng con gọi... Ra đi, mà trong lòng nặng trĩu những uất ức... Ra đi... Mãi mãi. Sẽ chẳng có sự hồi sinh lần nào nữa. Sẽ chẳng có một ai... thương yêu anh ta... Và dám đánh đổi tất cả để cho con 1 cuộc sống tốt đẹp sau này.
Đôi mắt của anh... cũng là đôi mắt của mẹ. Ánh sáng của anh... Cũng là bóng tối của mẹ. Trong khi a được nhìn thấy cuộc sống mới thì cũng là lúc anh mất đi tất cả.. Mất rồi.. Sẽ chẳng bao giờ lấy lại được đâu.. Vì vậy! Hãy trân trọng những gì mà ta có. Để rồi mất đi đừng bao giờ hối tiếc!

Nhận xét