Viết cho con – giận hờn của con
Một ngày cuối tuần bình yên, cả nhà quây quần bên nhau, bỗng bé gái 2 tuổi của ba bỗng chạy ra cầu thang ngồi một mình mặt xị xuống, không nói cũng không cười. Bé chỉ ngồi và ngồi mãi đó. Nhìn lén con buồn sao dễ thương quá. hai mắt nhiu lại, đôi má xệ xuống như cả bầu trời tình thương sụp đổ trong lòng. Tôi thử gọi vu vơ, vẫn không thấy phản hồi. Chắc cô bé đợi chờ một điều gì đó lớn hơn. Tôi chợt nhận ra mình mải chơi với cô con gái lớn mà lơ đãng với bé một xíu, chắc bé ganh tị đây. Tìm cách lấp đầy cho con, ba gọi: "Ba làm cái này hay quá cho con nè, con ra xem nhé". Chợt mặt bé tươi cười như hoa trở lại, chạy tót ra xem có gì hay. Ôi sao dễ thương quá. Niềm vui và hạnh phúc lại trở lại với con.

Cuộc đời sẽ có những lúc vui, lúc buồn. Nhưng ba ước sao luôn được như con. Luôn lấy lại được niềm vui và hạnh phúc sau mỗi chuyện. Sống sao được như tâm hồn trẻ thơ.
Thật buồn khi cuộc đời vẫn còn những tâm hồn nhỏ luôn bị lợi dụng và trà đạp.
TAMPHAM
Nhận xét
Đăng nhận xét